pramod
18-09-2012, 12:20 PM
"Yêu một người mà sống bên một người, Em khóc cho em cuộc đời ơi! Yêu mặn nồng dù đã cố lạnh lùng, dù Em đang ngàn lần cố quên! Yêu một người mà phải bên một người, đau lắm cho Em Anh nào biết. Phương xa mịt mờ, Người biết không bây giờ Em sống cho qua những ngày vắng Anh..."
34517
Bất chợt tôi nghe được bài hát ấy và nỗi đau chất chứa trong lòng tôi lại như bóp nghẹn trái tim tôi khi nhớ về chuyện của tôi và anh đã làm tôi không khỏi chạnh lòng ứa lệ.
Ngày ấy tôi còn là một con bé 20 tuổi đầu ngốc lắm! Tôi gặp anh khi anh và tôi đang cùng ngồi trong một lớp học tại chức! Anh là người đàn ông đĩnh đạt bản lĩnh, anh hơn tôi đến 17 tuổi và anh đã có gia đình! Tôi biết rõ điều đó, nhưng sau một thời gian tiếp xúc và tôi vẫn cứ yêu! Tôi yêu với 1 tình yêu mù quáng mà từ trước đó tôi luôn là người phản đối tình yêu của kẻ thứ 3. Tôi nhận thấy được anh cũng yêu tôi nhưng giữa hai chúng tôi là cả một bức tường thành ngăn cách. Nhưng rồi lý trí cũng đã không đủ sức mạnh để ngăn cản tình yêu của tôi dành cho anh.
Chúng tôi đã yêu nhau trong suốt 4 năm dài và trong thời gian đó cũng đã bao lần tôi quyết định xa anh. Nhưng... có lẽ tôi là một cô gái quá nhu nhược yếu đuối để có thể rời xa anh! Thời gian trôi qua, tôi quyết định kết hôn với suy nghĩ sẽ bỏ lại tất cả quá khứ, tình yêu và đau khổ sau lưng nhưng có lẽ, đó là quyết định sai lầm nhất của tôi vì trái tim tôi vẫn chỉ hướng về 1 phía - đó là anh.
Tôi đã nghĩ tôi sẽ sống thật tốt và hết lòng với chồng tôi nhưng lại trớ trêu thay, chồng tôi là con người nhu nhược, không biết đến tương lai. Chỉ biết sống lười nhát và ỷ lại vào gia đình, vào ba mẹ. Đã bao lần tôi quá thất vọng với chồng tôi và cũng vì lẽ đó tôi càng không sao quên được người tình cũ.
Giờ đây tôi phải sống trong 1 tâm trạng nặng trĩu ngày ngày và tôi biết tất cả những gì tôi phải gánh chịu ngày hôm nay là do tôi đã gây nên. Tôi không dám trách vào ai càng không dám đỗ cho số phận. Tôi đã phải rơi biết bao giọt nước mắt khi gặp lại người yêu cũ và cứ mỗi lần gặp anh tôi lại càng nhớ anh da diết. Tôi ghét cái cảm giác này, nhưng tôi thật sự không biết phải làm thế nào để thoát ra. Tôi đã lẫn tránh anh rất nhiều vì tôi biết chỉ cần tôi nhìn thấy anh thì tất cả những cố gắng xa lánh anh là vô nghĩa. Và sau đó là nỗi nhớ trong tôi lại càng dày thêm. Tôi đã xóa hết những gì liên quan đến anh thậm chí là số điện thoại hay hình ảnh, quà tặng... Nhưng tất cả những điều đó hình như đã nằm sâu tận trái tim tôi mà tôi không thể nào quên được.
Trên mỗi con đường tôi và anh đã từng đi qua cũng làm tôi nhớ về anh. Cầm phone lên tôi chỉ muốn bấm vào những con số điện thoại của anh. Tôi biết tôi ngốc lắm. Có thể ai đó đọc những dòng tâm sự của tôi sẽ mắng tôi, thậm chí sẽ xem thường tôi. Nhưng tôi cảm ơn ai đó đã đọc và ít nhất cũng đã biết được tâm trạng của tôi lúc này...
34517
Bất chợt tôi nghe được bài hát ấy và nỗi đau chất chứa trong lòng tôi lại như bóp nghẹn trái tim tôi khi nhớ về chuyện của tôi và anh đã làm tôi không khỏi chạnh lòng ứa lệ.
Ngày ấy tôi còn là một con bé 20 tuổi đầu ngốc lắm! Tôi gặp anh khi anh và tôi đang cùng ngồi trong một lớp học tại chức! Anh là người đàn ông đĩnh đạt bản lĩnh, anh hơn tôi đến 17 tuổi và anh đã có gia đình! Tôi biết rõ điều đó, nhưng sau một thời gian tiếp xúc và tôi vẫn cứ yêu! Tôi yêu với 1 tình yêu mù quáng mà từ trước đó tôi luôn là người phản đối tình yêu của kẻ thứ 3. Tôi nhận thấy được anh cũng yêu tôi nhưng giữa hai chúng tôi là cả một bức tường thành ngăn cách. Nhưng rồi lý trí cũng đã không đủ sức mạnh để ngăn cản tình yêu của tôi dành cho anh.
Chúng tôi đã yêu nhau trong suốt 4 năm dài và trong thời gian đó cũng đã bao lần tôi quyết định xa anh. Nhưng... có lẽ tôi là một cô gái quá nhu nhược yếu đuối để có thể rời xa anh! Thời gian trôi qua, tôi quyết định kết hôn với suy nghĩ sẽ bỏ lại tất cả quá khứ, tình yêu và đau khổ sau lưng nhưng có lẽ, đó là quyết định sai lầm nhất của tôi vì trái tim tôi vẫn chỉ hướng về 1 phía - đó là anh.
Tôi đã nghĩ tôi sẽ sống thật tốt và hết lòng với chồng tôi nhưng lại trớ trêu thay, chồng tôi là con người nhu nhược, không biết đến tương lai. Chỉ biết sống lười nhát và ỷ lại vào gia đình, vào ba mẹ. Đã bao lần tôi quá thất vọng với chồng tôi và cũng vì lẽ đó tôi càng không sao quên được người tình cũ.
Giờ đây tôi phải sống trong 1 tâm trạng nặng trĩu ngày ngày và tôi biết tất cả những gì tôi phải gánh chịu ngày hôm nay là do tôi đã gây nên. Tôi không dám trách vào ai càng không dám đỗ cho số phận. Tôi đã phải rơi biết bao giọt nước mắt khi gặp lại người yêu cũ và cứ mỗi lần gặp anh tôi lại càng nhớ anh da diết. Tôi ghét cái cảm giác này, nhưng tôi thật sự không biết phải làm thế nào để thoát ra. Tôi đã lẫn tránh anh rất nhiều vì tôi biết chỉ cần tôi nhìn thấy anh thì tất cả những cố gắng xa lánh anh là vô nghĩa. Và sau đó là nỗi nhớ trong tôi lại càng dày thêm. Tôi đã xóa hết những gì liên quan đến anh thậm chí là số điện thoại hay hình ảnh, quà tặng... Nhưng tất cả những điều đó hình như đã nằm sâu tận trái tim tôi mà tôi không thể nào quên được.
Trên mỗi con đường tôi và anh đã từng đi qua cũng làm tôi nhớ về anh. Cầm phone lên tôi chỉ muốn bấm vào những con số điện thoại của anh. Tôi biết tôi ngốc lắm. Có thể ai đó đọc những dòng tâm sự của tôi sẽ mắng tôi, thậm chí sẽ xem thường tôi. Nhưng tôi cảm ơn ai đó đã đọc và ít nhất cũng đã biết được tâm trạng của tôi lúc này...