Ðăng nhập

View Full Version : Nhật kí tình yêu


vungtau
18-09-2012, 10:20 AM
Mối tình đầu thật sự khó quên... nhưng anh đã cố gắng thật nhiều, thật nhiều... rồi bất chợt anh gặp em. Em đã làm anh quên đi người con gái đã phản bội mình...

10923Anh vẫn không quên lời anh hứa đâu ngốc à...


Em còn nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau không nhỉ? Anh thì nhớ rõ lắm, anh nhớ cả từng giờ, từng phút... anh ngỡ như là định mệnh. Lần đầu tiên gặp nhau, em nhìn anh cười một nụ cười rất dễ thương, đó là lần đầu tiên anh thấy nụ cười ấy.
Em còn nhớ những lần đi uống nước với nhau không? Em toàn kêu anh đi uống trà sữa, anh thì không thích trà sữa tí nào, anh chỉ thích cafe thôi nhưng để em vui anh cũng tập thích trà sữa như em. Những buổi chiều rảnh rỗi em được nghỉ học, anh cũng vậy, em chạy xe đạp lên đón anh rồi anh chở em đi. Anh không thích chạy xe đạp đâu, chạy mệt lắm ấy, anh em leo mấy con dốc đổ hết mồ hôi vì lâu rồi anh có chạy xe đạp đâu mà.
Em hỏi anh rằng: - Anh có mệt không?
Anh quay lại trả lời em, dù vẫn còn thở không ra hơi vì mệt:
- Mệt chứ sao không, em chở anh nha.
Em khẽ nũng nịu:
- Anh con trai phải chở em chứ, không chịu đâu!
- Ừ thì anh chở, mỗi tuần chúng mình đều có những ngày như thế, điều đó khiến anh rất vui và hạnh phúc, vì có em bên cạnh.
Em thì lúc nào cũng thế... ngốc.. ít khi chịu nghĩ cho mình gì hết, cũng không bao giờ đòi anh mua cái này, cái kia cho em, chỉ đòi kẹo anh thôi (không sợ sâu răng gì hết) chỉ thích ăn kem rồi chocolate nữa. Anh nhớ những gì em thích, những gì em ghét nữa.
Rồi anh nhớ buổi chiều mưa, anh và em đi chơi về bị dính mưa ướt hết luôn, lạnh ơi là lạnh nhưng sao anh thấy ấm áp vì có em bên cạnh.
Những ngày tháng bận rộn chúng mình ít gặp nhau hơn, có khi cả 2 tuần mình mới gặp nhau, điều đó làm anh nhớ em lắm. Chúng mình chỉ sms mỗi tối hỏi thăm nhau, không có anh bên cạnh em, anh lo lắm biết không, em thì lười ăn, đã vậy còn hay ốm nữa, anh phải nhắc nhở em mỗi ngày, mỗi buổi sáng, trưa và chiều tối em mới nghe. Anh biết em sợ anh lo lắng, không tập trung vào làm việc được nên mỗi lần em ốm, em thường giấu không cho anh biết, chỉ nói với anh khi tối đến anh đi học, đi dạy thêm về.

10924
Chỉ cần tay anh và em đan vào nhau vậy là đủ rồi...

Những lúc anh buồn, em cũng không nói gì, chỉ ở cạnh anh lúc anh cần, dù không nói gì nhưng anh hiểu mà, chỉ cần có em bên cạnh thì mọi nỗi buồn của anh dường như không còn nữa. Chỉ cần tay anh và em đan vào nhau vậy là đủ rồi.
2 tháng trôi qua, 2 tháng hạnh phúc đối với anh... và em lại bất chợt ra đi..
Em gọi cho anh và nói:
- Hôm nay, em bay sang Canada...
Anh giật mình đến không thể nói được gì... Anh đòi gặp em... em nói: em đang ở sân bay... sắp tới giờ rồi...
Rồi anh vội vã chạy đến nhà em... cả nhà em đã đi hết rồi...
Tại sao chúng mình lại xa nhau, anh không hiểu, anh đã tìm lý do từ rất lâu... đến hôm nay khi anh nhận được email từ em... anh mới hiểu... Anh biết em còn yêu anh và quan tâm đến anh rất nhiều, và anh cũng thế. Anh cũng biết sao em lại ra đi, nó càng làm anh thấy nhớ em, em bỏ ra đi vì sợ sẽ làm gánh nặng cho anh sau này, vì em ốm yếu, và cũng hay bệnh nữa. Em sợ anh sẽ phải chăm sóc cho em, sợ em không mang lại hạnh phúc cho anh. Em thật ngốc, anh đã hứa với em là dù thế nào anh cũng chăm sóc và lo lắng cho bé ngốc của anh mà. Anh vẫn không quên lời anh hứa đâu ngốc à.
Anh đang cố vượt qua nó, và cũng muốn người anh yêu cùng vượt qua với anh...
Lại 1 lần nữa người con gái thứ 2 cũng rời xa anh... nhưng không phải vì không yêu anh...
Anh sẽ sống tốt vì em và anh vẫn sẽ đợi... đợi 1 ngày nào đó em quay về... anh sẽ lại được nắm lấy tay em... nhưng lần này anh sẽ không buông ra nữa đâu... thật đó... Anh yêu em... Đừng khóc nữa nha em... em yêu của anh...