ductienvt
18-09-2012, 09:50 AM
Gửi mẹ !
Lắm lúc con muốn nói với mẹ rất nhiều điều nhưng con thấy mẹ lao đao vào những chuyện của gia đình và những suy tư trăn trở về cuộc sống của tụi con, con lại không nỡ lòng nào nói với mẹ những suy tư và nỗi lòng thầm kín của con vì con biết đó sẽ là những gánh nặng làm nặng thêm đôi vai trần của mẹ. Lắm khi con lại ngồi nhìn mẹ ngủ, giấc ngủ của mẹ chẳng bao giờ thẳng giấc, chốc chốc mẹ lại trở mình như đang trăn trở những âu lo, buồn phiền trong cả giấc chiêm bao. Con thấy xót lắm nhưng con chẳng giúp gì được nhiều cho mẹ. Cái gánh nặng mà mẹ phải mang không chỉ mỗi bổn phận làm mẹ của mẹ mà cả bổn phẩn làm cha mẹ cũng phải gánh vách. Con và Trí thương mẹ lắm! Thương mẹ nhất là những lần mẹ nằm rên người vì những vết đau mà mẹ phải chịu đựng, những lần mẹ nhức mỏi tay chân,những lần mẹ bị tụt huyết áp,những lần mẹ chỉ biết nằm nhoài trên giường mà chẳng có sức sống nào. Nhưng mẹ vẫn không thể nằm yên, mẹ lại phải dậy lo toan cho tất cả vì mẹ chẳng bao giờ an lòng. Con xin lỗi mẹ vì con chẳng giúp gì được cho mẹ và gia đình, có thể nói những gì con có thể giúp chẳng là gì so với những gì mẹ phải gồng mình trong suốt mấy chục năm qua! Chúng con yêu mẹ rất nhiều!
Con cũng không biết có dịp nào để nói với mẹ những lời này. Con xin chúc mẹ luôn mạnh khỏe,chuyện gì đã qua thì hãy cho nó qua đi mẹ và chúng ta phải sống cho quãng đời còn lại của mình vì ... Chúng ta dừng bước tức là chúng ta đã đầu hàng số phận và đầu hàng những điều mà họ mong muốn từ chu"ng ta, phải không mẹ?
http://222.255.4.244:8300/Library/images/15/2011/05/06/happy-mothers-day.jpg
Được tin cô nằm viện, lòng tôi không khỏi lo lắng và nôn nao. Ngày tôi còn ở VN, sức khỏe của cô đã yếu lắm rồi, hằng ngày cô chỉ sống bằng thuốc và các thiết bị trợ tim. Mẹ tôi gọi điện báo tôi tình hình sức khỏe của cô mà giọng mẹ run run, mẹ xúc động đến mức không thể giữ được bình tĩnh nữa. Tôi muốn mình quay về Việt Nam ... Nếu lỡ ... nhưng không biết tôi có thự hiện được không.
Cuộc sống sao bấp bênh, vòng đời sanh tử sao ngắn quá! Cuộc đời của cô từ nhỏ đã chịu rất nhiều điều bất công. Gia đình ông nội vốn dĩ là nhà nông, quanh năm suốt tháng chỉ làm ruộng, sống cuộc sống đạm bạc và bầy con thơ. Cô tôi thứ năm trong dãy anh em bốn trai và hai gái. Ngày ông nội bắt buộc một trong hai cô nghỉ học để ở nhà giúp cho ông bà nội là ngày cô tôi khóc không biết bao nhiêu nước mắt vì cô là chị và cô là người phải nghỉ học để cô em gái còn nhỏ dại được cắp sách đến trường thay cho ước mơ của cô. Mẹ tôi bảo cô tôi là người rất chăm chỉ,học rất khá nhưng cô lại phải từ bỏ ước mơ được đi học chỉ vì gia đình quá nghèo. Ngày đó,mẹ tôi mới về làm dâu kịch liệt phản đối nhưng làm sao có thể qua ý của ông nội tôi. Cô tôi đầu trần chân đất, ngày ngày cuốc bộ từ nhà lên vườn của ông nội để trồng rau,tưới nước hoặc có khi phải ngủ lại đêm trong cái chồi rách thiếu trước hụt sau. Ba tôi có lần kể tôi nghe chuyện cô tôi sức khỏe yếu từ nhỏ,bệnh tim của cô cũng đã có từ lâu,có những lần cô lên cơn,cô bị co giật, sùi bọt mép,mắt trợn trắng,người xanh ngắt và cứng đờ. Thế đấy, phận gái!
Rồi cô cũng đến lúc lấy chồng nhưng có lẽ cô không có số may mắn có thể có một tấm chồng " vì nhà nghèo quá nên người ta chê " - cô tôi bảo thế ! Xót xa. Cái thời thiếu nữ của cô trôi qua thật nhanh, cũng không ít người thương cô nhưng cô không dám tiến tới vì cô nghĩ cô chỉ làm khổ người ta, cô có tướng sát phu. Tôi phì cười khi nghe cô bảo thế. Tôi bảo:" Cô cứ tin vào bói toàn mãi ". Cô bảo: "Cô không tin thì giờ ai lấy cô cũng khổ thôi". Chạnh lòng. Cô không thể không nhớ đến bệnh tình của mình. Cô bệnh tim từ nhỏ. Thời gian ông nội phân đất cho mỗi anh em mỗi người một căn nhà,cô sống một mình, bệnh tình cũng tự mình nếm trải,cô tôi vẫn cô đơn,cô đơn đến ngày hôm nay.
Và bây giờ, cô nhập viện và phải trải qua cơn thập tử nhất sinh trên giường bệnh,có lúc tim cô đã đứng, mẹ tôi cứ tưởng cô không qua khỏi nhưng nhờ sự cứu chữa của bác sĩ, cô tôi đã tỉnh nhưng vẫn phải mang nhiều thứ máy móc bên người. Tôi muốn thăm cô, tôi muốn được nắm tay cô,được nói những lời an ủi với cô mong cô cố gắng vượt qua mọi khó khăn lúc nà,cô còn sống là con cháu còn hạnh phúc vì trên đời còn có một người cô hiền từ, ít nói nhưng cũng khó tính,cô chẳng giận hờn ai bao giờ nhưng cũng chẳng làm ai giận mình. Nước mắt ứa ra ... Cô ơi cố lến!
Gửi từ email Phương Thảo - be_rom83@
Lắm lúc con muốn nói với mẹ rất nhiều điều nhưng con thấy mẹ lao đao vào những chuyện của gia đình và những suy tư trăn trở về cuộc sống của tụi con, con lại không nỡ lòng nào nói với mẹ những suy tư và nỗi lòng thầm kín của con vì con biết đó sẽ là những gánh nặng làm nặng thêm đôi vai trần của mẹ. Lắm khi con lại ngồi nhìn mẹ ngủ, giấc ngủ của mẹ chẳng bao giờ thẳng giấc, chốc chốc mẹ lại trở mình như đang trăn trở những âu lo, buồn phiền trong cả giấc chiêm bao. Con thấy xót lắm nhưng con chẳng giúp gì được nhiều cho mẹ. Cái gánh nặng mà mẹ phải mang không chỉ mỗi bổn phận làm mẹ của mẹ mà cả bổn phẩn làm cha mẹ cũng phải gánh vách. Con và Trí thương mẹ lắm! Thương mẹ nhất là những lần mẹ nằm rên người vì những vết đau mà mẹ phải chịu đựng, những lần mẹ nhức mỏi tay chân,những lần mẹ bị tụt huyết áp,những lần mẹ chỉ biết nằm nhoài trên giường mà chẳng có sức sống nào. Nhưng mẹ vẫn không thể nằm yên, mẹ lại phải dậy lo toan cho tất cả vì mẹ chẳng bao giờ an lòng. Con xin lỗi mẹ vì con chẳng giúp gì được cho mẹ và gia đình, có thể nói những gì con có thể giúp chẳng là gì so với những gì mẹ phải gồng mình trong suốt mấy chục năm qua! Chúng con yêu mẹ rất nhiều!
Con cũng không biết có dịp nào để nói với mẹ những lời này. Con xin chúc mẹ luôn mạnh khỏe,chuyện gì đã qua thì hãy cho nó qua đi mẹ và chúng ta phải sống cho quãng đời còn lại của mình vì ... Chúng ta dừng bước tức là chúng ta đã đầu hàng số phận và đầu hàng những điều mà họ mong muốn từ chu"ng ta, phải không mẹ?
http://222.255.4.244:8300/Library/images/15/2011/05/06/happy-mothers-day.jpg
Được tin cô nằm viện, lòng tôi không khỏi lo lắng và nôn nao. Ngày tôi còn ở VN, sức khỏe của cô đã yếu lắm rồi, hằng ngày cô chỉ sống bằng thuốc và các thiết bị trợ tim. Mẹ tôi gọi điện báo tôi tình hình sức khỏe của cô mà giọng mẹ run run, mẹ xúc động đến mức không thể giữ được bình tĩnh nữa. Tôi muốn mình quay về Việt Nam ... Nếu lỡ ... nhưng không biết tôi có thự hiện được không.
Cuộc sống sao bấp bênh, vòng đời sanh tử sao ngắn quá! Cuộc đời của cô từ nhỏ đã chịu rất nhiều điều bất công. Gia đình ông nội vốn dĩ là nhà nông, quanh năm suốt tháng chỉ làm ruộng, sống cuộc sống đạm bạc và bầy con thơ. Cô tôi thứ năm trong dãy anh em bốn trai và hai gái. Ngày ông nội bắt buộc một trong hai cô nghỉ học để ở nhà giúp cho ông bà nội là ngày cô tôi khóc không biết bao nhiêu nước mắt vì cô là chị và cô là người phải nghỉ học để cô em gái còn nhỏ dại được cắp sách đến trường thay cho ước mơ của cô. Mẹ tôi bảo cô tôi là người rất chăm chỉ,học rất khá nhưng cô lại phải từ bỏ ước mơ được đi học chỉ vì gia đình quá nghèo. Ngày đó,mẹ tôi mới về làm dâu kịch liệt phản đối nhưng làm sao có thể qua ý của ông nội tôi. Cô tôi đầu trần chân đất, ngày ngày cuốc bộ từ nhà lên vườn của ông nội để trồng rau,tưới nước hoặc có khi phải ngủ lại đêm trong cái chồi rách thiếu trước hụt sau. Ba tôi có lần kể tôi nghe chuyện cô tôi sức khỏe yếu từ nhỏ,bệnh tim của cô cũng đã có từ lâu,có những lần cô lên cơn,cô bị co giật, sùi bọt mép,mắt trợn trắng,người xanh ngắt và cứng đờ. Thế đấy, phận gái!
Rồi cô cũng đến lúc lấy chồng nhưng có lẽ cô không có số may mắn có thể có một tấm chồng " vì nhà nghèo quá nên người ta chê " - cô tôi bảo thế ! Xót xa. Cái thời thiếu nữ của cô trôi qua thật nhanh, cũng không ít người thương cô nhưng cô không dám tiến tới vì cô nghĩ cô chỉ làm khổ người ta, cô có tướng sát phu. Tôi phì cười khi nghe cô bảo thế. Tôi bảo:" Cô cứ tin vào bói toàn mãi ". Cô bảo: "Cô không tin thì giờ ai lấy cô cũng khổ thôi". Chạnh lòng. Cô không thể không nhớ đến bệnh tình của mình. Cô bệnh tim từ nhỏ. Thời gian ông nội phân đất cho mỗi anh em mỗi người một căn nhà,cô sống một mình, bệnh tình cũng tự mình nếm trải,cô tôi vẫn cô đơn,cô đơn đến ngày hôm nay.
Và bây giờ, cô nhập viện và phải trải qua cơn thập tử nhất sinh trên giường bệnh,có lúc tim cô đã đứng, mẹ tôi cứ tưởng cô không qua khỏi nhưng nhờ sự cứu chữa của bác sĩ, cô tôi đã tỉnh nhưng vẫn phải mang nhiều thứ máy móc bên người. Tôi muốn thăm cô, tôi muốn được nắm tay cô,được nói những lời an ủi với cô mong cô cố gắng vượt qua mọi khó khăn lúc nà,cô còn sống là con cháu còn hạnh phúc vì trên đời còn có một người cô hiền từ, ít nói nhưng cũng khó tính,cô chẳng giận hờn ai bao giờ nhưng cũng chẳng làm ai giận mình. Nước mắt ứa ra ... Cô ơi cố lến!
Gửi từ email Phương Thảo - be_rom83@