phamfood
18-09-2012, 09:43 AM
Đến với anh tình cờ như một cơn gió, sau cú vấp ngã đau đớn ấy tôi như lịm đi khi bị lừa tình. Tôi chai sạn cảm xúc với tất cả... Tôi không tin vào ai nữa... Tôi bất cần...
Và rồi con tim lại loạn nhịp lần nữa. Tôi tự hỏi sao mình dễ xiêu lòng đến thế?! Gặp anh tình cờ hôm tôi đi bảo trì xe máy, anh là leader của hãng và thế là bắt chuyện làm quen rồi xin số điện thoại. Cũng như bao cặp yêu nhau khác, chúng tôi bắt đầu nhắn tin thường xuyên hơn, quan tâm đến nhau nhiều hơn và... tôi đưa anh về ra mắt bố mẹ tôi. Tất cả tưởng chừng như một giấc mơ cổ tích mà tôi mãi đắm chìm. Trong lần bên nhau ấy... anh thủ thỉ:
- Em đừng yêu anh nhé, hãy để anh yêu em thôi!
http://24hcm02.24hstatic.com:8008/upload/1-2011/images/2011-02-24/1298520997_voi-vang-chi.jpg
Tôi đã đến với anh tình cờ như một cơn gió...
Đầu óc con bé 22 tuổi như tôi chỉ nghĩ đơn giản là anh yêu tôi rất nhiều nên không muốn tôi khổ... nào ngờ...
Tôi tâm sự với mẹ, mẹ trăn trở:
- Đàn ông đang yêu hiếm khi nói vậy lắm con ạ. Nên suy nghĩ cho kỹ con nhé. Mẹ nghi...
Mẹ bỏ lửng câu nói làm lòng tôi rối bời. Có điều gì đó anh đang giấu tôi? Và không kìm lòng được, tôi bạo gan hỏi. Câu trả lời không nằm ngoài dự đoán nhưng tôi thấy lòng mình sao nặng quá. Tựa hồ một tảng đá to đùng lọt thỏm xuống đáy lòng. Tôi suýt ngất khi nghe anh ấp úng:
- Anh chưa có vợ... cũng không có người yêu... chỉ là... anh sắp lấy vợ em à... 1 tháng nữa...
http://24hcm02.24hstatic.com:8008/upload/1-2011/images/2011-02-24/1298520984-voi-vang-chi-1.jpg
Tôi chai sạn cảm xúc với tất cả... Tôi không tin vào ai nữa...
1 tháng nữa cưới vợ mà... thế đấy. Tai tôi ù đi, tôi không nói được gì ngoài việc mỉm cười... và lắc đầu nguầy nguậy, cố xua đi những lời nói như kim đâm ấy. Tôi thẫn thờ mất 1 tuần lễ. Đi đâu làm gì cũng nhớ đến anh. Tôi cứ chực khóc khi mẹ vô tình nhắc đến tương lai hai đứa. Mẹ tôi hoàn toàn không biết bí mật khủng khiếp này. Thương mẹ lắm, tôi không muốn mẹ buồn, vì mẹ luôn muốn tôi hạnh phúc. Nhưng mẹ ơi, con gái mẹ chỉ là kẻ đến sau, chỉ là người thứ ba thôi...!
Sau đó tôi gặp lại anh trong khách sạn tôi làm việc. Hơn 1 tuần lễ anh khóa máy... tôi nhìn anh như kẻ vô hồn. Tôi cắm đầu vào máy tính mà không biết mình phải làm gì. Các ngón tay cứng đờ, tôi đánh sai cả tên khách, bị sếp mắng tôi cũng chẳng buồn nghe... Con tim tôi lần nữa bị bóp nghẹt. Sao không ai thương tôi thế? Tôi vô duyên mất rồi...
Tối hôm đó anh đề nghị đưa tôi về, ngồi trong xe anh, sát bên nhau nhưng tôi chẳng nói được lời nào. Anh cố gắng bắt chuyện nhưng quả thật tôi không biết nói gì. Anh dừng xe, ôm chặt tôi và... anh khóc. Tôi vẫn ngồi im... tôi hết nước mắt rồi... chính anh làm tôi hạnh phúc và bây giờ chính anh làm tôi ra thế này... Anh luôn miệng xin lỗi... anh hứa sẽ bù đắp cho tôi nhưng... bao nhiêu mới là đủ hả anh? Anh sẽ ở đâu lúc em cần anh nhất, tiền bạc vật chất có làm em vui như lúc bên cạnh anh? Tôi không trách anh gì cả, giá mà hôm ấy tôi không cho anh số điện thoại thì hôm nay sẽ không tồi tệ như thế này. Đẩy anh ra... nhìn vào mắt anh tôi chỉ nói được:
- Em tiếc lắm anh à! Nhưng chỉ đến đây thôi!
Tôi xuống xe... lặng lẽ đi trên con đường khuya vắng... mặc anh nhấn còi inh ỏi tôi cũng không quay lại. Có lẽ tất cả giữa tôi và anh cũng chỉ là tiếng còi vang lên trong đêm khuya vắng... muộn màng... rồi sau đó chìm vào bóng đêm u tối. Ngày mai liệu có ai nhớ đến đêm qua có kẻ điên nhấn còi ấy... liệu vào ngày tân hôn anh có nhớ đến một kẻ đến sau như tôi không?
Và rồi con tim lại loạn nhịp lần nữa. Tôi tự hỏi sao mình dễ xiêu lòng đến thế?! Gặp anh tình cờ hôm tôi đi bảo trì xe máy, anh là leader của hãng và thế là bắt chuyện làm quen rồi xin số điện thoại. Cũng như bao cặp yêu nhau khác, chúng tôi bắt đầu nhắn tin thường xuyên hơn, quan tâm đến nhau nhiều hơn và... tôi đưa anh về ra mắt bố mẹ tôi. Tất cả tưởng chừng như một giấc mơ cổ tích mà tôi mãi đắm chìm. Trong lần bên nhau ấy... anh thủ thỉ:
- Em đừng yêu anh nhé, hãy để anh yêu em thôi!
http://24hcm02.24hstatic.com:8008/upload/1-2011/images/2011-02-24/1298520997_voi-vang-chi.jpg
Tôi đã đến với anh tình cờ như một cơn gió...
Đầu óc con bé 22 tuổi như tôi chỉ nghĩ đơn giản là anh yêu tôi rất nhiều nên không muốn tôi khổ... nào ngờ...
Tôi tâm sự với mẹ, mẹ trăn trở:
- Đàn ông đang yêu hiếm khi nói vậy lắm con ạ. Nên suy nghĩ cho kỹ con nhé. Mẹ nghi...
Mẹ bỏ lửng câu nói làm lòng tôi rối bời. Có điều gì đó anh đang giấu tôi? Và không kìm lòng được, tôi bạo gan hỏi. Câu trả lời không nằm ngoài dự đoán nhưng tôi thấy lòng mình sao nặng quá. Tựa hồ một tảng đá to đùng lọt thỏm xuống đáy lòng. Tôi suýt ngất khi nghe anh ấp úng:
- Anh chưa có vợ... cũng không có người yêu... chỉ là... anh sắp lấy vợ em à... 1 tháng nữa...
http://24hcm02.24hstatic.com:8008/upload/1-2011/images/2011-02-24/1298520984-voi-vang-chi-1.jpg
Tôi chai sạn cảm xúc với tất cả... Tôi không tin vào ai nữa...
1 tháng nữa cưới vợ mà... thế đấy. Tai tôi ù đi, tôi không nói được gì ngoài việc mỉm cười... và lắc đầu nguầy nguậy, cố xua đi những lời nói như kim đâm ấy. Tôi thẫn thờ mất 1 tuần lễ. Đi đâu làm gì cũng nhớ đến anh. Tôi cứ chực khóc khi mẹ vô tình nhắc đến tương lai hai đứa. Mẹ tôi hoàn toàn không biết bí mật khủng khiếp này. Thương mẹ lắm, tôi không muốn mẹ buồn, vì mẹ luôn muốn tôi hạnh phúc. Nhưng mẹ ơi, con gái mẹ chỉ là kẻ đến sau, chỉ là người thứ ba thôi...!
Sau đó tôi gặp lại anh trong khách sạn tôi làm việc. Hơn 1 tuần lễ anh khóa máy... tôi nhìn anh như kẻ vô hồn. Tôi cắm đầu vào máy tính mà không biết mình phải làm gì. Các ngón tay cứng đờ, tôi đánh sai cả tên khách, bị sếp mắng tôi cũng chẳng buồn nghe... Con tim tôi lần nữa bị bóp nghẹt. Sao không ai thương tôi thế? Tôi vô duyên mất rồi...
Tối hôm đó anh đề nghị đưa tôi về, ngồi trong xe anh, sát bên nhau nhưng tôi chẳng nói được lời nào. Anh cố gắng bắt chuyện nhưng quả thật tôi không biết nói gì. Anh dừng xe, ôm chặt tôi và... anh khóc. Tôi vẫn ngồi im... tôi hết nước mắt rồi... chính anh làm tôi hạnh phúc và bây giờ chính anh làm tôi ra thế này... Anh luôn miệng xin lỗi... anh hứa sẽ bù đắp cho tôi nhưng... bao nhiêu mới là đủ hả anh? Anh sẽ ở đâu lúc em cần anh nhất, tiền bạc vật chất có làm em vui như lúc bên cạnh anh? Tôi không trách anh gì cả, giá mà hôm ấy tôi không cho anh số điện thoại thì hôm nay sẽ không tồi tệ như thế này. Đẩy anh ra... nhìn vào mắt anh tôi chỉ nói được:
- Em tiếc lắm anh à! Nhưng chỉ đến đây thôi!
Tôi xuống xe... lặng lẽ đi trên con đường khuya vắng... mặc anh nhấn còi inh ỏi tôi cũng không quay lại. Có lẽ tất cả giữa tôi và anh cũng chỉ là tiếng còi vang lên trong đêm khuya vắng... muộn màng... rồi sau đó chìm vào bóng đêm u tối. Ngày mai liệu có ai nhớ đến đêm qua có kẻ điên nhấn còi ấy... liệu vào ngày tân hôn anh có nhớ đến một kẻ đến sau như tôi không?