PDA

View Full Version : Viết cho anh


caonguyen1
18-09-2012, 09:26 AM
Em không nghĩ rằng em sẽ lại nhớ anh nhiều đến thế… Em phải chấp nhận rằng, quên đi một người là rất khó, nhất là khi người ấy có ý nghĩa với em biết nhường nào.

http://24hcm02.24hstatic.com/upload/4-2010/images/2010-12-20/1292778397_viet-cho-anh.jpg
Hãy tận hưởng cuộc sống này bằng cả trái tim và tâm hồn mình anh nhé...

Những ngày vừa qua, thời gian biểu của em được chia theo kiểu: một nửa ở công ty, một nửa đi trên đường, và hầu hết thời gian đi trên đường đấy, em nghĩ về anh. Có phải vì chúng mình đã cùng nhau đi rất nhiều nơi nên bây giờ đi đâu em cũng nghĩ về anh như thế? Có những điều anh dạy em về xe máy, em thường vô thức làm theo và vô thức nghĩ về anh. Anh là người đầu tiên bảo với một con ngố tàu về xe máy như em là khi xe đang chạy ở số 4 thì không thể vào số tiếp được, em đã từng băn khoăn là giả sử em đang chạy với vận tốc cao mà lỡ ấn nhầm chân số thì xe sẽ dừng lại và xe sẽ đổ cái rầm, em ngố thật, may mà anh không cười em. Anh cũng dạy em cách vào số xe sao cho nó không bị giật, về khoản này thì em vẫn còn dốt lắm, thi thoảng xe vẫn bị giật, công nhận là em khó đào tạo, hì. Em cũng đã thử ghìm số khi trôi dốc, cái này thì khó thiệt, học mãi chả xong, đi một mình em sợ nên cũng ít khi dám thử, lỡ có chuyện gì thì chết. Mà anh biết rồi đấy, đi với anh thì em thích lái xe, nhưng thực ra là em chỉ thích lái xe khi đi với anh thôi, còn lại thì em lười lái xe lắm, mà thực ra là em sợ thì đúng hơn, chỉ có đi với anh em thấy an toàn, còn đi với người khác em toàn bắt người ta chở. Ngồi trước anh cũng thích, vừa đi vừa được anh dạy cái này cái nọ, nhiều tới mức chả nhớ hết được, chỉ khi nào vô thức làm theo những điều anh nói, em mới chợt nhớ ra là anh đã dạy em rồi.
Có lẽ anh không biết được khi anh đi anh đã để lại trong em một khoảng trống lớn thế nào. Em biết em cũng để lại trong anh những khoảng trống, và cả nỗi đau nữa. Em cứ nghĩ rằng ghét anh, hận anh thì em sẽ dễ quên anh hơn, hay ít ra là không thấy đau lòng khi chạm đến những kỉ niệm của chúng ta. Nhưng mà không đơn giản thế, chỉ được thời gian đầu thôi. Thời gian đấy quả thật em không muốn nghe đến tên anh, không muốn ai hỏi em hay nói với em về anh. Nhưng không hiểu tại sao gần đây, em lại nghĩ về anh nhiều đến thế. Em muốn biết cuộc sống của anh thế nào, anh đang làm gì, ở đâu… thậm chí còn muốn gửi tin nhắn nói rằng em nhớ anh, nhưng em lại không đủ can đảm để làm điều ấy. Em không biết trạng thái này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng quả thật thời gian này với em rất khó khăn anh ạ.
Em mong rằng mọi thứ với anh vẫn ổn, chắc chắn rằng có nhiều người bên anh và giúp anh vượt qua nỗi đau này hơn em. Em biết anh có nhiều người bạn thân vì anh sống rất tình cảm. Em đã từng thấy khó chịu khi bạn anh cứ nhắn tin cho em hỏi tại sao chúng mình lại chia tay, nhưng rồi nghĩ lại mới thấy, có những người bạn như vậy bên anh, em sẽ an tâm hơn nhiều. Em thì muốn chịu đựng một mình hơn, người ta bảo: Đứng trước sự đau khổ, im lặng là dũng cảm; em không dám nhận là mình dũng cảm, nhưng em muốn đối diện với nỗi đau một mình….
Nếu có khi nào anh đọc được những dòng chữ này, thì em muốn tặng anh câu nói mà em mới học được:
Xin cho con đủ bình an để con có thể chấp nhận những điều con không thể thay đổi được.

http://24hcm02.24hstatic.com/upload/4-2010/images/2010-12-20/1292778391-viet-cho-anh-1.jpg
Em phải chấp nhận rằng, em không thể tiếp tục hiện diện trong cuộc sống của anh...


Xin cho con đủ dũng cảm để con có thể thay đổi những gì có thể thay đổi được.
Và cuối cùng, xin cho con đủ trí tuệ để phân biệt được những gì con có thể và không thể thay đổi.
Có những thứ, mà thực ra là rất nhiều thứ trong cuộc sống này, dù rất khó nhưng anh vẫn phải chấp nhận, em cũng vậy…
Em phải chấp nhận rằng, em không thể giữ nổi lời hứa với anh, rằng chúng mình sẽ cùng xây dựng tương lai ở quê mình.
Em phải chấp nhận rằng, em không thể ở bên anh, chăm sóc anh, cho anh một chỗ dựa lúc anh mệt mỏi.
Em phải chấp nhận rằng, em không thể ở bên anh, ôm anh vào lòng lúc anh cảm thấy chán nản, thất vọng về cuộc sống.
Em phải chấp nhận rằng, em không thể tiếp tục hiện diện trong cuộc sống của anh, vì như thế, anh sẽ càng khó quên em hơn.
Em phải chấp nhận rằng, quên đi một người là rất khó, nhất là khi người ấy có ý nghĩa với em biết nhường nào.
Nhưng anh à, còn nhiều điều đáng để anh phải sống một cuộc sống tốt đẹp. Nghe em:
Mỗi sáng thức dậy, anh hãy cảm ơn cuộc sống vì anh vẫn có thể nghe, nói, nhìn, ngửi và cảm nhận về cuộc sống xung quanh. Có rất nhiều người, mỗi sáng thức dậy, họ ước rằng họ có một cuộc sống bình thường như bao người khác.
Hãy cảm ơn một ngày mệt mỏi vì anh biết rằng anh đã thực sự cố gắng.
Hãy cảm ơn những cơn mưa bất chợt, để anh biết rằng cuộc sống cũng như tự nhiên, đôi khi phải refresh để trở nên dễ chịu hơn.
Hãy cảm ơn những thất bại, vì không có nó,làm sao anh có được niềm vui khi thành công.
Hãy cảm ơn những khi anh thấy rằng mình chẳng có gì trong tay cả, vì đó là lúc anh sẽ dám làm hết mình, có gì để mất đâu mà lo.
Hãy cảm ơn tất cả những gì anh đang có, dù ít hay nhiều, anh cũng là người giàu có, vì em biết, lúc nào cũng có rất nhiều người bên anh.
Điều cuối cùng em mong muốn, là bình an hãy trở về bên anh và em. Ngày nào mặt trời cũng sẽ mọc, dù chúng ta có thấy nó hay không. Ngày mai thế nào cũng sẽ tới, dù chúng ta có muốn nó hay không, và tương lai thì chẳng thể nào biết trước. Hãy tận hưởng cuộc sống này bằng cả trái tim và tâm hồn mình anh nhé. Một điều rất nhỏ thôi, nhưng anh phải nhớ, rằng: CHÚNG TA CÒN RẤT TRẺ.