PDA

View Full Version : Tôi từng bị "lừa tình" vào đêm Noel


caonguyen1
17-09-2012, 03:06 PM
Noel năm ngoái, chỉ vì mê muội trong tình yêu với kẻ sở khanh đẹp trai, tôi đã bị hắn “lừa tình” bẽ bàng. Hắn thản nhiên “vứt” tôi lại khách sạn rồi ra về, bỏ mặc tôi với nỗi ê chề kinh khủng.

Tôi không phải là đứa con gái xấu, cũng ưa nhìn, vui tính và bình thường như bao bạn gái lứa 92 khác. Nhưng cho đến giờ phút này tôi vẫn chưa có được một mối tình nào đúng nghĩa. Phải chăng vì thế mà năm ngoái tôi mới bị lừa “ngọt” đến vậy? Cái gì hắn nói tôi cũng tin ngây ngất, thậm chí tôi không còn là mình nữa.

Cứ ở bên hắn là tôi quên hết những gì định nói, quên luôn những gì định làm, chỉ cần được hắn đón, hai đứa ở bên nhau… Tôi thật khờ, thật ngốc. Hắn hơn tôi 5 tuổi, khá là ăn chơi, mặt lúc nào cũng lạnh lùng nhưng đôi khi lại có những hành động tình cảm.

Hắn không khen tôi bao giờ, cũng không thích nói những câu ngọt ngào. Điều đó làm tôi càng yêu và tin hắn hơn. Vậy mà điều cuối cùng hắn làm với tôi thì có lẽ đến hết đời này tôi cũng không sao quên nổi.

Tôi nhớ mình đã hồi hộp, mong chờ đến ngày 24/12 thế nào. Trước Noel vài ngày, tôi còn tự thưởng cho mình mái tóc xoăn và bộ váy thật đẹp, tôi muốn mình thật tự tin khi đi cùng hắn. Hắn nói đêm Noel đi chơi muộn nhé, sau khi đi chơi cùng hội bạn hắn thì hai đứa tìm chỗ nào riêng tư để nói chuyện.

Nhưng với cái giọng ấm áp, khi hắn nói “Nếu anh vớ vẩn, anh đã không đợi suốt 2 tháng nay. Anh tin mình sẽ yêu nhau hơn đấy!” thì tôi lại tin sái cổ. Tôi ngây ngô nghĩ rằng nếu tôi thể hiện tình yêu bằng cách đồng ý “chuyện ấy”, hắn sẽ hiểu tôi yêu hắn thật lòng thế nào… Có cô gái nào trên đời này ngu ngốc như tôi không?

Đêm Noel, tôi đeo chiếc khăn hắn tặng, mặc bộ váy mới và tràn ngập hạnh phúc khi mình không còn cô đơn vào dịp Giáng sinh nữa. Tôi đã xin phép mẹ đi chơi rồi sang nhà bạn thân ngủ lại vì nhà xa, nhưng thực ra là đi cùng hắn.

13496
Ôm chặt hắn ngoài đường, đi qua mọi con phố mà tôi chẳng thấy lạnh, chỉ thấy ấm áp lắm. Hắn đưa tôi lang thang một lúc rồi lên quán bar cùng bạn bè hắn. Vì quá vui mà tôi không để ý đến nụ cười đểu của vài đứa bạn hắn, không để ý xem hắn bận gì mà thi thoảng lại rút máy ra lúi húi nhắn tin. Tôi cũng uống 1-2 cốc rượu, người lâng lâng mà không thấy lo lắng gì vì tin tưởng hắn sẽ bảo vệ, chăm sóc cho tôi.

Khi ra khỏi bar thì tôi đã hơi say rồi. Mọi người rủ nhau đi ăn tiếp, tôi bỗng thấy thái độ hắn không giống bình thường khi hai đứa đi với nhau lắm. Hắn tỏ vẻ lạnh nhạt và không chiều tôi như lúc chỉ có 2 đứa. Tôi nhắn tin để bạn hắn khỏi nghe thấy, thắc mắc về thái độ thì hắn nhắn lại “Đi cùng bọn này không nên vồ vập quá, chúng nó lại trêu cho”.

Đáng lẽ tôi nên hiểu rằng tôi chỉ là trò chơi mới của hắn, giống nhiều cô gái khác đã từng, nên hội bạn hắn mới cười và hắn mới lạnh nhạt như thế. Sau bữa ăn mọi người chia tay, ai đi đường nấy thì hắn mới lại vồ vập, quan tâm tôi.

Tôi không muốn có một Noel cô đơn, nhưng tôi cũng không muốn bị lừa như năm ngoái nữa

Cũng buồn một chút, nhưng nghe hắn ngọt nhạt vài câu thì tôi quên ngay. Tôi ngoan ngoãn theo hắn vào khách sạn, đây là lần đầu tiên… Vậy mà tôi không thấy sợ, chỉ nghĩ đơn giản rằng tôi đã đủ lớn để chuyện ấy xảy ra, với lại tôi yêu hắn thì có gì phải sợ chứ!

13495
Mọi chuyện diễn ra nhanh hơn tôi nghĩ, hắn không nói nhiều lắm, cũng không hứa hẹn gì cả… Sau khi chuyện ấy xảy ra, hắn càng im lặng hơn khiến tôi hoang mang kinh khủng. Hắn chỉ nằm ở đầu giường rồi nhắn tin với bạn, tôi đòi xem điện thoại thì hắn cộc lốc “Anh không thích!”.

Tôi ngỡ ngàng, tủi thân nữa, tôi vào phòng tắm ngồi khóc, trong lòng thì hoang mang không hiểu mình đã làm sai điều gì. Tôi chưa từng “với ai”, chỉ sợ mình đã thể hiện sự ngây ngô, ngớ ngẩn quá nên lại càng xấu hổ. Thấy tôi vào phòng tắm lâu, hắn gọi tôi ra rồi cũng thể hiện vài hành động an ủi “Thôi đừng nghĩ nhiều nhé, anh đang có chuyện đau đầu”. Hắn ôm tôi vào lòng rồi bảo đi ngủ sớm, mai hắn đưa về.

Trong lòng lúc đấy đã có sự bất an, nhưng vì vẫn tin nên tôi lại nghe lời mà không hỏi gì nhiều. Uống mấy cốc rượu cũng mệt, tôi định bụng mai sẽ hỏi hắn về thái độ khó hiểu đêm nay rồi ngủ luôn. Một giấc ngủ thật sâu, không mơ màng gì cả…

Và khi ánh sáng tràn vào phòng, tôi mới mệt mỏi mở mắt. Xung quanh không có ai, chỉ có mình tôi cùng quần áo, túi xách vứt bên cạnh. Tôi gọi hắn, không ai thưa. Bắt đầu sợ hãi, tôi tìm khắp phòng cũng không có bất cứ đồ đạc nào của hắn nữa. Điện thoại của tôi lại hết pin mới khổ, lúc này thì sợ thực sự rồi. Tôi cuống cuồng ấn phím lễ tân thì người ta nói hắn đã đi từ 5h sáng. Lấy điện thoại khách sạn gọi thì tắt máy…

13497
Có lẽ nằm mơ tôi cũng không tưởng tượng nổi tình huống này. Tôi bị bỏ rơi trong khách sạn, điện thoại thì hết pin và trong người chỉ còn đúng 200.000 (nghĩ đi chơi cùng hắn nên tôi không chuẩn bị nhiều tiền). Suy nghĩ một cách tự nhiên, tôi gọi xuống lễ tân hỏi xem tiền phòng đã được thanh toán chưa, câu trả lời đúng như tôi đang lo sợ “Chưa, anh ý bảo khi nào chị dậy sẽ thanh toán luôn!”.

Cảm giác rơi từ tầng 20 xuống đất chắc cũng không thảm hại bằng tôi lúc đó. Nhục nhã và ê chề, tôi hình dung lại tất cả những tình huống tối qua và hiểu rằng, người tôi yêu, tin tưởng, sẵn sàng nói dối bố mẹ để đi chơi Noel qua đêm thực ra chỉ là một thằng đểu.

Hắn đã lên kế hoạch này từ bao giờ? Bạn hắn có biết không mà lại cười cợt tôi? Bao nhiêu câu hỏi đặt ra nhưng rồi tôi cũng cố tìm cách thoát khỏi căn phòng này. Tôi đành gọi điện cho đứa bạn thân, muối mặt cầu cứu nó đến trả hộ tiền.

Khi ngồi sau xe nó, bạn tôi nói thật nhiều, trách cũng nhiều mà tôi chẳng còn nghe nổi điều gì. Còn hơn cả nỗi buồn, trên đời này còn ai nhục nhã và bẽ bàng hơn tôi nữa đây, tôi xấu hổ lắm. Tôi chỉ biết khóc cho sự đau đớn của mình, buổi học chiều hôm đó tôi cũng không dám đến lớp, đứa bạn đưa tôi về nhà nằm nghỉ mà tôi thì chỉ muốn chết đi cho xong.

Gọi thế nào cũng không liên lạc với hắn được, lên mạng thì hắn đã remove tôi ra khỏi Facebook, ignore nick YM. Mọi thứ quá nhanh, nghĩa là hắn đã chuẩn bị trước, chỉ cần chiếm đoạt được tôi thì hắn sẽ “té” ngay và không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa.

Thời gian sau đó, dù cay đắng và xấu hổ lắm nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức để vượt qua. Không một ai biết chuyện trừ đứa bạn thân, nhưng tôi không thể tha thứ cho sự cả tin ngu ngốc của mình.

Nhắc đến từ “Noel” là tôi lại đau và chỉ muốn khóc, quãng thời gian ấy tôi như quả bóng bị xì hơi, đi học về là nằm bẹp trên giường chán nản. Nói chung, tôi không còn tin vào tình yêu nữa. Thà cô đơn như trước còn hơn được yêu để rồi lại bị lừa phũ phàng, tôi đã dặn mình phải sống như thế suốt từ năm ngoái đến giờ.

Nhưng cách đây 1 tháng thì cậu ấy – một người bạn cùng lớp đại học lại khiến tôi phải đau đầu. Long vui tính và hay nói chuyện với tôi ở lớp, tôi thấy tính cậu ấy nhiệt tình, hòa đồng nên cũng khá quý.

Gần đây, Long thể hiện với tôi là cậu ấy thích tôi, muốn có cơ hội “cưa”, còn đồng ý hay không là do tôi quyết định. Nhiều lúc Long khiến tôi phải bối rối mất vài phút khi nhất định bắt tôi ngồi sau, cậu ấy đèo về nhà vì trời quá lạnh. Rồi cũng có hôm rủ tôi đi ăn ốc xào, đi lang thang café, nói đủ thứ chuyện trên đời. Sự quan tâm của Long cũng khiến tôi thấy vui, những tin nhắn qua lại ngày càng nhiều hơn.

Cậu ấy ngỏ ý muốn làm bạn trai, còn tôi lại im lặng. Tôi cũng định mở lòng cho cậy ấy cơ hội, cũng như cho chính tôi cơ hội để thoát khỏi cuộc sống cô đơn, nhưng chuyện cũ tôi vẫn chưa quên nổi (cũng chưa biết đến bao giờ mới quên được). Chỉ còn vài ngày nữa là Noel, tôi lại nhớ đến “vết nhơ” cũ, thực sự đau lòng lắm…

Nếu Long biết được thì chắc chắn cậu ấy sẽ khinh thường tôi và hơn nữa tôi cũng đâu biết Long là “kiểu gì”, giống như ngày xưa tôi tin hắn đến thế, hóa ra cuối cùng hắn lại lừa tôi một cú quá ngọt đấy thôi. Long nhắn cho tôi “Noel này đi chơi nhé, nếu G không phiền và không lỡ hẹn ai rồi”, nếu bình thường thì tôi sẽ vui lắm. Nhưng tôi vẫn chưa trả lời, đêm Noel đã trở thành điều gì đó “gợn” trong tôi, làm sao tôi có thể thoải mái đi chơi mà quên đi chuyện cũ. Làm sao để biết Long có đểu như hắn không…

Và cũng có thể, tôi chỉ muốn thành một đôi với Long chỉ vì quá cô đơn, quá ghét cái cảm giác bị cô đơn mà thôi. Tôi nên quyết định thế nào mới đúng đây?

khanhgiaco
17-09-2012, 03:06 PM
Phải tự tin lên chứ bạn, ai chả có vấp ngã bao giờ cái chính là bạn đứng dậy thế nào kìa.Mong rằng bạn sẽ sớm vượt qua và có 1 đêm Giáng Sinh al lành, hạnh phúc, ấm áp... Cố lên bạn G nhé!

dongthanhqn
17-09-2012, 03:06 PM
"Ôi điên quá chị ạ, mới quen nhau được hơn 1 tháng mà hắn đã định lừa đưa em vào nhà nghỉ rồi", Trang giọng đầy tức tối nói với tôi về anh chàng kiến trúc sư, trí thức mà cô mới nhận lời yêu.

"May mà em tỉnh táo, mặc kệ anh ta than mệt, than ốm, em vẫn cứ nhất quyết đòi vào quán cà phê, còn không thì đi về. Thế mới biết, đàn ông giờ chả tử tế gì, cứ ba bảy hai mốt ngày là định 'thịt' con gái nhà người ta. Đâu có dễ thế...".

Tôi không thể nhịn cười trước cô em mới 19 tuổi chưa một lần thực sự va vấp cuộc đời nhưng luôn làm ra vẻ "đầu đã có sỏi" của mình. Chưa kịp phân bua rằng có thể nó quá đa nghi, nó nhìn cuộc sống quá tiêu cực thì vẫn cái giọng đáo để già đời đó, nó cong môi lên bảo với tôi: "Đừng tưởng em ít tuổi mà không biết gì. Đây này, trên mạng đầy cầu chuyện người thật việc thật. Vào đó mà học hỏi kinh nghiệm để còn rút bài học cho bản thân".

Nói rồi nó mở chiếc laptop, truy cập vào mục tâm sự chia sẻ của một số forum. Nó chỉ cho tôi xem những topic khá thú vị đang rất hot trên các diễn đàn đó như: "Mọi người đã bị dụ vào nhà nghỉ thế nào?", “Các chiêu bài dẫn con gái vào khách sạn của đàn ông”… Kì thực là ở đây, những câu chuyện và kinh nghiệm được chia sẻ nhau mà nghe đến chảy nước mắt vì... cười. Thú thực, cũng đã U30, trải qua không ít mối tình nhưng có vào các diễn đàn này tôi mới thấy mình còn non nớt lắm, thấy mình được mở mắt hơn, được trau dồi thêm biết bao kĩ xảo tinh vi của đàn ông thời nay.

13581
Quanh đi quẩn lại chỉ mỗi chuyện đưa các quí cô vào tròng vậy mà các quí anh ngày nay cũng vất vả lắm, nghĩ ra cả một tuyển tập các kế sách, cao có, thấp có, sạch sẽ có mà bẩn thỉu cũng có luôn.

Điển hình và kinh điển nhất có lẽ vẫn là chiêu "anh mệt, anh muốn tìm chỗ nghỉ ngơi". Tuy nhiên, bài này giờ bị coi là quá cũ, quá quê, chỉ để dụ các em quá ngoan hiền ngô nghê. Bởi vậy, cánh đàn ông ngày nay đã sáng tạo ra những chiêu bài hiểm hơn nhiều. Ví như chuyện, có anh “phịa” ra tình huống thật cấp bách: đau bụng phải giải quyết nỗi buồn ngay! "Anh ấy bảo lượn lờ ngoài đường một lát để hóng gió, tiếp theo cố tình đưa em đến chỗ hẻo lánh nhưng chỉ toàn nhà nghỉ, sau đó thì kêu 'buồn' không chịu nổi. Vậy là có lí do hoàn toàn chính đáng để phi thẳng vào một nhà nghỉ gần nhất!", bạn có nickname dylan kể lại. Và tất nhiên khi dùng kế sách này, nam nhân vật chính đã có màn diễn xuất cực tài tình, hành động phải cuống quýt và khuôn mặt phải biểu lộ sự cảm xúc "mót" như thật!

Độc đáo không kém là khổ nhục kế của những mày râu... chấp nhận ở bẩn. Tình huống đưa ra như sau: Chàng trai đưa cô gái đi ăn. Đang ăn thì chàng trai vô tình làm đổ nước mắm lên người. Ăn xong, cả hai xách xe đi lòng vòng. Nhưng lúc này, mùi khăm khẳm của nước mắm cứ từ người chàng trai mà lan tỏa. Nó làm cả chàng trai và cô gái đều khó chịu, rồi chàng sẽ nói: “Em ơi! Hồi nãy anh làm đổ nước mắm, giờ bốc mùi trong người, ghé chỗ nào cho anh tắm một tí chứ đi chơi với em kiểu này khó chịu lắm!" Và thế là hotel thẳng tiến. Chiêu bài này dàn dựng khá đơn giản nhưng có lẽ phải là những mày râu khá thủ đoạn thì mới nghĩ ra được kế sách “bốc mùi” này.

Lại có quí anh khôn ngoan, không chọn khách sạn, nhà nghỉ mà dụ người yêu đến hẳn nhà mình để giăng “thiên la địa võng”. Bạn gái có nick name hoamattroi nhớ lại: “Hôm ấy, chàng rủ em đến nhà chàng chơi. Lúc đó mới yêu nhau, chưa biết nhà cửa anh ấy ra sao. Em nghĩ đơn giản là chàng muốn dắt mình đến ra mắt bố mẹ và tiện thể cho biết nhà biết cửa. Em thậm chí còn lo lắng, hồi hộp vô cùng. Nhưng đến nơi mới biết, hóa ra cả gia đình chàng về quê hết. Thế là có mỗi 2 đứa. Chàng bảo mở phim hai đứa xem.

Được một lát chàng kêu nóng quá, phải đóng cửa mới đỡ. Đóng cửa xong chàng vẫn thấy nóng, bảo tắt đèn đi cho mát??! Chàng thì nằm xem phim, em thì ngồi dù mỏi lưng lắm nhưng nhất quyết không nằm. Được một lát không biết sao em lại đau dạ dày kinh khủng, chịu không nổi nên phải nằm xuống nghỉ. Em dịch xuống, chàng dịch xuống, em xích lên chàng cũng xích lên, lại còn đưa tay xoa bụng em nữa. Cuối cùng là chàng lấn em nằm dính vách, và chuyện gì đến cũng đã đến”.

Hầu hết mọi kế sách trên, các đấng nam nhi đều cố dựng lên những hoàn cảnh khách quan xô đẩy và rơi vào tình thế bị động. Nhưng cao thủ hơn, nhiều tay “sát gái” còn dùng đến chiêu đánh đòn tâm lí và đưa chị em vào thế “chủ động dâng hiến”. Chẳng hạn như một gã có vẻ là “thợ săn” chuyên nghiệp đã truyền đạt lại một kế cực hiểm, được hình dung qua một đoạn hội thoại như sau: “Mình chia tay đi… - Sao vậy anh? - Anh… - Anh cứ nói đi, anh phải cho em biết lí do chứ! – Anh không muốn em phải khổ… Anh nói rõ hơn đi, em sẽ đồng ý sau khi biết lý do – Anh… anh… (thở dài). Có lẽ anh bị bất lực, anh sẽ không mang lại hạnh phúc cho em…”. Nhân vật nữ trong câu chuyện này sẽ không thể phũ phàng đồng ý chia tay được. Ngược lại, cả hai sẽ cùng nhau đối mặt với căn bệnh quái ác. Và để làm được điều này thì tất nhiên, một ngày đẹp trời, họ sẽ phải đưa nhau đến một chốn bình yên nào đó chỉ của hai người, để cùng tìm hiểu, chẩn đoán và... tìm phương pháp điều trị.

Nhìn chung, mới đọc khoảng phân nửa số trang của các topic này, tôi đã muốn hoa mắt chóng mặt với tài nghệ của cánh mày râu. Tôi chợt nhớ đến câu chuyện ngộ nghĩnh của cô bạn thân mình. Cô ấy cũng có một giai thoại về cái nhà nghỉ rất thú vị. Số là hồi đó, cô ấy và bạn trai mới nhận lời yêu nhau được 5 ngày thì chàng dẫn cô ấy tới một khu phố rất nhiều quán cà phê. Chỉ có điều khi hai người bước vào quán cà phê chưa kịp gọi đồ uống thì nhân viên quán đã đưa cho họ… chìa khóa phòng. Lúc đó họ ngớ người, hóa ra đây là nhà nghỉ trá hình cà phê vườn.

Mãi sau này, trong một phút cao hứng, chàng mới thú nhận với cô, chàng đã biết tỏng đó là nhà nghỉ, chẳng qua “làm hàng” cho nó đỡ phô mà thôi. Ơn trời là giờ cô bạn tôi và anh chàng “láu cá” kia cũng đã kết hôn, chứ không phải anh ta là gã sở khanh, chuyên đưa phụ nữ vào tròng rồi chạy làng. Thế mới hiểu, có lẽ tâm lí đàn ông nào cũng vậy, yêu là “muốn” và khi đã “muốn” thì luôn sẵn sàng ủ mưu tính kế, và lúc này thì đầu óc họ nhảy số, biến hóa khôn lường.