manhhatuna
14-09-2012, 01:33 PM
Phía sau một chiếc xe đạp, thanh sắt có gắn nam châm, hai cái sọt, người nhặt rác có bao giờ thảnh thơi uống một ly cà phê?
25800
Chị ngại ngần khi đưa bàn tay đen nhẻm để cầm ly cà phê có nhiều sữa. Mắt nhíu về phía các vị khách lịch sự đang ngồi nói chuyện, chị nói lí nhí: “Nếu không gặp đồng hương tốt bụng mời cà phê thì tôi không đời nào dám vào những chỗ như thế này đâu. Ai đi nhặt rác cũng lủi thủi kiếm từng đồng bằng cách sớm tối dính chặt lấy khẩu trang để đào bới nơi bẩn thỉu”.
Chị khen cà phê ngon, uống ực một ngụm. Cười khi tôi hỏi chuyện chồng con, mắt chị ánh lên ít nhiều hạnh phúc: “Chồng cùng nghề, ngày thì đạp xe quanh các bãi rác Hà Nội, đêm về ngủ trọ ở từng ô ngăn cách ngay trong bãi rác khu Hoàng Cầu (Hà Nội)”.
Một nồi cơm điện, một bếp gas mini, hai cái xoong nhỏ, màn tuyn tránh muỗi, chiếc chiếu cói đặt trên tấm nệm lượm được, bao tải đựng quần áo là các vật dụng cơ bản trong cái “chuồng chim” trên rác. Hỏi tại sao không về quê mà cày cuốc ruộng vườn, chị nói: “Nếu cày ruộng thì chỉ có lúa mà ăn. Con đi học cần tiền học phí, mua sách vở, quần áo... trăm khoản chi tiêu. Đó là chưa kể khi cha mẹ ốm đau, không có tiền thì không mua nổi chén thuốc. Nhặt rác để kiếm tiền lo cho gia đình”.
Phụ nữ nhặt rác thì trùm khăn, nón che kín khuôn mặt. Cúi lưng đào bới, ít giao tiếp với con người đường phố, mắt nhìn len lén vì mặc cảm thân phận. Đàn ông lầm lũi, đôi khi cũng ngại câu trả lời về quê quán, tên tuổi. Họ mệt mỏi trong cả giấc ngủ vùi, vội và chật chội ở nơi tập kết đầy đủ mùi rác. Chị so sánh: “Gái ở quê còn có nồi nước tắm từ hoa bưởi, còn chúng tôi thì nói thật nước sạch dùng cũng phải tiết kiệm từng tí, chấp nhận sống bẩn”.
Đồ dùng của người ta bỏ đi là “của để dành” cho người nhặt rác. Quần áo cũ, giẻ rách, vải vụn, đồ gia dụng cũ là những thứ mà một số bà nội trợ đem cho chị. Những đêm khuya, nghe tin có xe đổ rác về đâu đó trong phố, vợ chồng bật dậy đi ngay. Một cuộc mưu sinh đến sáng. Nồi cơm chồng nấu thay vợ lúc mệt lả và đói bụng, với chị là một sự an ủi không lời.
Chị gạt mái tóc để nhìn chăm chắm vào ly cà phê. Và thổ lộ hi vọng đời con của chị cũng được làm việc bên laptop như cô gái đang hí hoáy ở bàn đối diện thì dù thức trắng nhiều đêm nhặt rác chị cũng vui lòng.
25800
Chị ngại ngần khi đưa bàn tay đen nhẻm để cầm ly cà phê có nhiều sữa. Mắt nhíu về phía các vị khách lịch sự đang ngồi nói chuyện, chị nói lí nhí: “Nếu không gặp đồng hương tốt bụng mời cà phê thì tôi không đời nào dám vào những chỗ như thế này đâu. Ai đi nhặt rác cũng lủi thủi kiếm từng đồng bằng cách sớm tối dính chặt lấy khẩu trang để đào bới nơi bẩn thỉu”.
Chị khen cà phê ngon, uống ực một ngụm. Cười khi tôi hỏi chuyện chồng con, mắt chị ánh lên ít nhiều hạnh phúc: “Chồng cùng nghề, ngày thì đạp xe quanh các bãi rác Hà Nội, đêm về ngủ trọ ở từng ô ngăn cách ngay trong bãi rác khu Hoàng Cầu (Hà Nội)”.
Một nồi cơm điện, một bếp gas mini, hai cái xoong nhỏ, màn tuyn tránh muỗi, chiếc chiếu cói đặt trên tấm nệm lượm được, bao tải đựng quần áo là các vật dụng cơ bản trong cái “chuồng chim” trên rác. Hỏi tại sao không về quê mà cày cuốc ruộng vườn, chị nói: “Nếu cày ruộng thì chỉ có lúa mà ăn. Con đi học cần tiền học phí, mua sách vở, quần áo... trăm khoản chi tiêu. Đó là chưa kể khi cha mẹ ốm đau, không có tiền thì không mua nổi chén thuốc. Nhặt rác để kiếm tiền lo cho gia đình”.
Phụ nữ nhặt rác thì trùm khăn, nón che kín khuôn mặt. Cúi lưng đào bới, ít giao tiếp với con người đường phố, mắt nhìn len lén vì mặc cảm thân phận. Đàn ông lầm lũi, đôi khi cũng ngại câu trả lời về quê quán, tên tuổi. Họ mệt mỏi trong cả giấc ngủ vùi, vội và chật chội ở nơi tập kết đầy đủ mùi rác. Chị so sánh: “Gái ở quê còn có nồi nước tắm từ hoa bưởi, còn chúng tôi thì nói thật nước sạch dùng cũng phải tiết kiệm từng tí, chấp nhận sống bẩn”.
Đồ dùng của người ta bỏ đi là “của để dành” cho người nhặt rác. Quần áo cũ, giẻ rách, vải vụn, đồ gia dụng cũ là những thứ mà một số bà nội trợ đem cho chị. Những đêm khuya, nghe tin có xe đổ rác về đâu đó trong phố, vợ chồng bật dậy đi ngay. Một cuộc mưu sinh đến sáng. Nồi cơm chồng nấu thay vợ lúc mệt lả và đói bụng, với chị là một sự an ủi không lời.
Chị gạt mái tóc để nhìn chăm chắm vào ly cà phê. Và thổ lộ hi vọng đời con của chị cũng được làm việc bên laptop như cô gái đang hí hoáy ở bàn đối diện thì dù thức trắng nhiều đêm nhặt rác chị cũng vui lòng.