PDA

View Full Version : chuyển nhà thành hưng Trung sĩ Julian McDonald- 6666


yenthanhhoang79
29-08-2017, 03:49 PM
chuyển nhà thành hưng (http://chuyennhathanhhunghanoi.com/) Trung sĩ Julian McDonald tham gia chiến đấu tại Afghanistan. Trong một lần làm nhiệm vụ, đội của Julian phải tấn công một tòa nhà. Anh đã để đồng đội bốn chân của mình – cô chó Layka tiến vào trong tòa nhà đầy nguy hiểm ẩn tàng đó để thăm dò tình hình. Không ngoài dự kiến, những kẻ giấu mình trong ngôi nhà đã bắn Layka bốn đến năm phát súng. Bất chấp việc bị thương nặng, cô chó vẫn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình. Khoảnh khắc Layka đi vào trong tòa nhà, không một chút sợ sệt đã cứu mạng tất cả những người lính tham gia nhiệm vụ hôm đó, trong đó có cả Julian. Ngay sau khi chạy trở ra, Layka đã được nhanh chóng đưa đi cấp cứu. Các bác sĩ đã rất cố gắng, nhưng vẫn không thể cứu một bên chân của cô chó, họ đã phải cắt chân để đảm bảo an toàn tính mạng cho Layka.
Khi chứng kiến cô chó trong tình trạng bê bết máu, băng bó khắp thân, Julian đã biết rõ điều tiếp theo mình phải làm. Mặc dù việc nhận nuôi một chú chó đã tham gia chiến tranh là một điều gần như không thể ở Mỹ, bởi họ cho rằng những chú chó này không an toàn, chúng quá hung dữ so với cuộc sống bình yên ở quốc gia này.

Tuy nhiên, Julian có đủ lý lẽ và kiên nhẫn để thuyết phục những người có trách nhiệm. “Tôi biết rằng tôi phải có trách nhiệm với Layka, như cách nó đã chăm sóc và cứu mạng tôi” – Julian chia sẻ. Thật may mắn, anh đã thành công. Khi Layka phục hồi hoàn toàn sức khỏe. Cả hai cùng trở về ngôi nhà thân yêu của Julian, nơi những người thân, đặc biệt là hai đứa trẻ đang đón chờ họ.

Khung cảnh của ngày trở về khiến Julian không thể nào quên. Khi anh vừa tháo chiếc xích sắt cho Layka, cô chó chạy ngay tới phía Liam, cậu con trai khi ấy mới một tuổi của anh, nằm xuống bên cạnh cậu bé. Liam, theo bản năng thơ ngây thuần thiện của một đứa trẻ, bắt đầu chơi đùa với cô chó có vẻ ngoài hung dữ.

Cậu bé nằm lên người Layka, vuốt ve đầu của cô chó và nghịch ngợm xung quanh. Kỳ lạ thay, Layka không phản ứng gì, chỉ nằm im để cậu bé thỏa sức chơi đùa bên cạnh. “Điều này thật là tuyệt vời, đó là một cô chó hung dữ làm sao”, Julian đã thốt lên như vậy khi được chứng kiến một tình bạn đẹp nảy nở thật nhanh trong chính ngôi nhà của mình. Và cũng từ đó anh an tâm rằng, Layka sẽ nhanh chóng thích nghi và chắc chắn sẽ yêu nơi ở mới.

Mỗi khi có thời gian, Julian lại đưa Layka tới trại huấn luyện chó vào cuối tuần. Anh biết rằng cô chó cần có cơ hội chạy nhảy và hoạt động mạnh mẽ như khi còn ở Afghanistan. Điều đó sẽ giúp Layka có thể xả bỏ mọi căng thẳng khi sống trong một ngôi nhà rất nhỏ so với không gian trước đây của nó.

Giờ đây, Layka đã hoàn toàn quen thuộc với cuôc sống ở một nơi nhỏ hẹp hơn, nhưng an bình và có thật nhiều tình yêu thương như trong những thước phim đầu tiên mà Nation Graphique ghi lại được về cuộc sống của họ. Con gái anh và con trai anh đều rất thương Layka.

Sự hiện diện của cô chó trong ngôi nhà càng trở nên quý giá hơn. Bởi, Layka ở đây, Julian sẽ có thêm nhiều cơ hội để dạy cho những đứa trẻ của anh biết yêu thương, chăm sóc cho một sinh mệnh khác, đồng cảm với niềm vui cũng như nỗi đau của chúng. Sự nhân hậu của con người đôi khi xuất phát và được bồi đắp qua những trải nghiệm đơn giản nhưng chân thành như thế.

Không chỉ cứu mạng Julian, Layka còn trở thành động lực để anh có thể tái hòa nhập với cuộc sống ở quê nhà. Với một người lính đã đi qua những cuộc chiến, trải qua sự căng thẳng, lo lắng triền miên, được trở về là một may mắn quá lớn, nhưng việc trở lại với nhịp sống bình thường không phải là điều dễ dàng. Những căng thẳng, lo âu, sợ hãi vẫn hiện hữu trong cuộc sống của những người lính, khiến họ không thể toàn tâm, toàn ý sống và tận hưởng hạnh phúc với gia đình của mình.

“Khi nhìn thấy Layka có thể dễ dàng hòa nhập với cuộc sống thường ngày như vậy, tôi tự nhắc mình rằng “nó làm được thì tôi cũng có thể làm được” – Julian chia sẻ.chuyển nhà thành hưng (http://chuyennhathanhhunghanoi.com/)

yenthanhhoang79
29-08-2017, 04:20 PM
Taxi tải thành hưng (http://dichvuchuyennhatrongoi.org.vn/chuyen-nha-thanh-hung/Chuyen-nha-Thanh-Hung-Taxi-tai-Thanh-Hung.html) Tôi viết những dòng này mong được giải toả trong lòng, bản thân thấy mệt mỏi quá. Không biết có phải vì giờ là tháng cô hồn không mà sao những chuyện không hay đột ngột xảy ra với gia đình khiến tôi đuối sức. Tôi có một cậu em trai chỉ thích ăn chơi lêu lổng, không tu chí làm ăn, dù gia đình đã dùng đủ mọi biện pháp mềm có rắn có mà nó vẫn không hề thay đổi, lúc nào cũng chỉ biết ăn chơi, ba hoa phét lác, làm khổ tôi và gia đình. Nhiều lúc tôi chỉ muốn cùng bố mẹ đi đâu đó thật xa, không còn phải nghĩ tới nó, không còn bị nó hành. Tôi mệt mỏi sống một cuộc sống nhiều thị phi, tất cả cũng vì nó gây ra, đau xót thấy cảnh cha mẹ già mà mãi không được yên thân. Tôi nói điều này chắc nhiều người sẽ phản đối nhưng thấy không phải cứ có con là hạnh phúc. Con cái nuôi lớn tử tế, học được điều hay không sao, con lớn lên học toàn thứ xấu rồi mang về nhà thì có con để làm gì.

http://dichvuchuyennhatrongoi.org.vn/chuyen-nha-thanh-hung/Chuyen-nha-Thanh-Hung-Taxi-tai-Thanh-Hung.html

Các bạn sẽ nói do sự giáo dục của gia đình, nhưng có những trường hợp thực sự là "cha mẹ sinh con trời sinh tính". Có gia đình cha mẹ lô đề cơ bạc nhưng đứa con lại ngoan ngoãn, chịu khó học hành, thoát cảnh đời giống cha mẹ. Có nhà thì tử tế nhưng con cái lại toàn bị tiêm nhiễm thói hư tật xấu, làm kiểu gì cũng không chừa. Thực sự tôi rất mệt mỏi và đau khổ. Có người bảo con hư hỏng thì bỏ nó đi, mặc kệ cho ra ngoài xã hội muốn sống sao thì sống. Nhưng họ đâu có hiểu những đứa hư hỏng nó làm gì biết nghĩ hay có lòng tự trọng. Đuổi nó không đi, nhốt nó ở ngoài thì được vài bữa nó lại tìm cách vào nhà. Gọi công an họ giải quyết cho vài lần rồi đâu lại vào đấy. Nó có phạm pháp đâu, chỉ là không chịu làm ăn gì, cứ lêu lổng vậy thôi cho qua ngày. Em tôi đói mò về nhà ăn, hết tiền xin, xin không được thì làm tạm bợ đâu đó kiếm dăm ba đồng, rồi lại về nhà nằm lì ăn vạ. Người ta bảo đấy là cái nợ đời, là nghiệp từ kiếp trước phải chấp nhận. Liệu có phải vậy không? Người ta có thời gian lo làm lo ăn, phấn đấu cho sự nghiệp, còn mình vừa làm vừa sống trong lo âu, muộn phiền, chẳng biết bao giờ mới kết thúc chuỗi ngày dài mệt mỏi. Tôi thấy mình đuối sức, tuyệt vọng, chán nản vô cùng.