Ðăng nhập

View Full Version : Chuyển nhà thành hưng Gửi anh, bố của con trai em


yenthanhhoang79
27-08-2017, 06:18 AM
Chuyển nhà thành hưng (http://chuyennhathanhhunghanoi.com) Gửi anh, bố của con trai em! Em không hối tiếc về tình yêu và quãng thời gian đã sống cùng anh, từ lúc cơ hàn cho đến ngày được xem là thoải mái, chỉ tiếc rằng đã trao trọn niềm tin quá mức mà thôi. Đúng như anh nói, con tim không điều khiển được lý trí, giống như người ta vẫn nói: “Tình yêu không có lỗi, chỉ có những người mang danh tình yêu mới có lỗi mà thôi”, có lỗi với những người thân, những người đã tin họ. Em từng nói, từ nhỏ đến lớn chưa quen ai, chưa yêu ai cho đến ngày gặp anh. Em từng xem anh như người chồng, người cha và người anh. Cứ ngỡ rằng sẽ cùng nhau nuôi con khôn lớn, cùng nhau già đi, nhưng cuộc đời không ai học được chữ ngờ, em chưa kịp chuẩn bị trước gì cả.

Chuyện gì đến rồi tự nhiên nó sẽ đến, anh không có tình cảm với em thì sẽ tự động ra đi. Sau nhiều ngày suy nghĩ em nhận thấy hãy để anh ra đi với tình yêu mới, như vậy chúng ta đều cảm thấy nhẹ lòng. Có thể cách biểu đạt tình cảm của em không như anh mong muốn, không làm cho anh cảm nhận được vì em làm nhiều hơn nói, nhưng nó không thể chạm đến trái tim anh. Nhìn lại em cũng thấy mình có lỗi trong cách thể hiện và giải quyết một vấn đề nào đó, nó làm cho tình cảm của hai ta ngày càng cách xa nhau. Thật sự có một quãng thời gian em hoàn toàn vô cảm trước anh, em dùng tình yêu cho con, dùng phim ảnh và công việc để quên đi sự lạnh nhạt của anh.
http://chuyennhathanhhunghanoi.com
Là phụ nữ nên em cũng khá nhạy cảm nhưng không để cho anh biết, vì em nghĩ không tìm hiểu, không biết sẽ không đau. Em không động chạm vào những đồ đạc cá nhân của anh, không soi mói cũng không gọi điện những lúc anh về khuya. Đã có lúc 3h sáng anh nhắn: “Anh nói chuyện với huynh đệ nên ở lại không về”. Em nhắn lại “Đến cuối cùng anh vẫn lựa chọn việc bỏ rơi mẹ con em”, lúc đó em đã lờ mờ cảm nhận ra rồi. Đôi lúc nhìn lại em cũng có chút cảm thấy hối tiếc vì bản thân không được thăng hoa trong tình yêu, trong tình dục. Em cảm nhận được sự vô tâm, vô tình của anh trong khoảng thời gian từ lúc sinh con đến nay nhưng vẫn cố tình ru ngủ bản thân mình.

Thôi chuyện gì qua cứ để nó qua, anh có hạnh phúc mới và em cũng thế. Em sẽ mạnh mẽ bỏ qua và bước đi. Em đã bước qua được nửa đời người, phần này có anh, nửa cuộc đời sau sẽ có người khác song hành cùng em. Em sẽ chờ cho đến khi nhân duyên thật sự đến, lúc đó em mới cảm nhận được tình yêu và sự thỏa mãn về tình dục trong cuộc đời, nếu không em sẽ hối tiếc đến chết mất. Ly hôn không phải là đặt dấu chấm hết cho một cuộc đời. Em sẽ làm bạn với anh, cùng anh chăm con và cùng chúc cho nhau được hạnh phúc. Em không trách gì anh, mong anh sẽ đến được với tình yêu thật sự của đời mình. Lúc viết lá thư này cho anh là tình yêu của em cho anh đã hoàn toàn chấm hết. Vì vậy, anh đừng cảm thấy lấn cấn hay băn khoăn gì nữa cả.

yenthanhhoang79
28-08-2017, 09:24 AM
Taxi tải thành hưng (http://dichvuchuyennhatrongoi.org.vn/chuyen-nha-thanh-hung/Chuyen-nha-Thanh-Hung-Taxi-tai-Thanh-Hung.html) Tôi viết những dòng này mong được giải toả trong lòng, bản thân thấy mệt mỏi quá. Không biết có phải vì giờ là tháng cô hồn không mà sao những chuyện không hay đột ngột xảy ra với gia đình khiến tôi đuối sức. Tôi có một cậu em trai chỉ thích ăn chơi lêu lổng, không tu chí làm ăn, dù gia đình đã dùng đủ mọi biện pháp mềm có rắn có mà nó vẫn không hề thay đổi, lúc nào cũng chỉ biết ăn chơi, ba hoa phét lác, làm khổ tôi và gia đình. Nhiều lúc tôi chỉ muốn cùng bố mẹ đi đâu đó thật xa, không còn phải nghĩ tới nó, không còn bị nó hành. Tôi mệt mỏi sống một cuộc sống nhiều thị phi, tất cả cũng vì nó gây ra, đau xót thấy cảnh cha mẹ già mà mãi không được yên thân. Tôi nói điều này chắc nhiều người sẽ phản đối nhưng thấy không phải cứ có con là hạnh phúc. Con cái nuôi lớn tử tế, học được điều hay không sao, con lớn lên học toàn thứ xấu rồi mang về nhà thì có con để làm gì.

http://dichvuchuyennhatrongoi.org.vn/chuyen-nha-thanh-hung/Chuyen-nha-Thanh-Hung-Taxi-tai-Thanh-Hung.html

Các bạn sẽ nói do sự giáo dục của gia đình, nhưng có những trường hợp thực sự là "cha mẹ sinh con trời sinh tính". Có gia đình cha mẹ lô đề cơ bạc nhưng đứa con lại ngoan ngoãn, chịu khó học hành, thoát cảnh đời giống cha mẹ. Có nhà thì tử tế nhưng con cái lại toàn bị tiêm nhiễm thói hư tật xấu, làm kiểu gì cũng không chừa. Thực sự tôi rất mệt mỏi và đau khổ. Có người bảo con hư hỏng thì bỏ nó đi, mặc kệ cho ra ngoài xã hội muốn sống sao thì sống. Nhưng họ đâu có hiểu những đứa hư hỏng nó làm gì biết nghĩ hay có lòng tự trọng. Đuổi nó không đi, nhốt nó ở ngoài thì được vài bữa nó lại tìm cách vào nhà. Gọi công an họ giải quyết cho vài lần rồi đâu lại vào đấy. Nó có phạm pháp đâu, chỉ là không chịu làm ăn gì, cứ lêu lổng vậy thôi cho qua ngày. Em tôi đói mò về nhà ăn, hết tiền xin, xin không được thì làm tạm bợ đâu đó kiếm dăm ba đồng, rồi lại về nhà nằm lì ăn vạ. Người ta bảo đấy là cái nợ đời, là nghiệp từ kiếp trước phải chấp nhận. Liệu có phải vậy không? Người ta có thời gian lo làm lo ăn, phấn đấu cho sự nghiệp, còn mình vừa làm vừa sống trong lo âu, muộn phiền, chẳng biết bao giờ mới kết thúc chuỗi ngày dài mệt mỏi. Tôi thấy mình đuối sức, tuyệt vọng, chán nản vô cùng.